Những người khâu lại niềm tin và hi vọng
03/11/2025 | 10:34 AM
Tạo hóa, xét cho cùng là bất toàn, bởi chứng thực rõ ràng là ở những con người khi chào đời lại khiếm khuyết trên cơ thể. Nhưng sẽ xót xa hơn, chính trò chơi đó của tạo hóa lại bày trên mặt người. Nhưng xưa nay “nhân định thắng thiên” đã nhiều. Những “bàn tay vàng” sẽ bày lại cuộc chơi, rồi ngước nhìn trời xanh, vẳng một nụ cười rằng từ đây cuộc cờ đã khác…
Trong hành lang bệnh viện, người mẹ ôm con vào lòng, đứa trẻ mới hơn 3 tuổi. Trên khuôn mặt bé, đôi môi khuyết thành một đường nhỏ như vết nứt thời gian, khiến nụ cười chẳng bao giờ trọn vẹn. Từ ngày con chào đời, chị chưa dám treo một tấm ảnh nào lên tường. Không phải vì xấu hổ, mà vì sợ nhìn con cười rồi lại thấy đau.
Những đứa trẻ ấy, sinh ra đã phải mang theo một khiếm khuyết. Mỗi khi cười, môi lại tách ra, âm thanh bật ra méo mó, bữa ăn là một cuộc chiến nhỏ và ánh nhìn của người khác đôi khi còn làm chúng tổn thương hơn cả vết sẹo. Thế nên, chỉ cần một cơ hội, dù mong manh, cha mẹ vẫn nắm chặt lấy. Bởi phía cuối hành trình, biết đâu là một phép màu mang tên “nụ cười”.

Một bệnh nhi ấm áp trong vòng tay điều dưỡng
Bên trong khu phẫu thuật Bệnh viện Trung ương Quân đội 108, các phòng mổ hoạt động không ngừng. Hơn ba mươi y bác sĩ, điều dưỡng, kĩ thuật viên cùng các chuyên gia của Tổ chức Operation Smile miệt mài trong ánh đèn phẫu thuật. Tiếng máy theo dõi nhịp tim, tiếng thì thầm trao đổi, tất cả hòa thành một bản nhạc của sự sống - nơi mỗi nốt nhạc là một hi vọng được dệt nên bằng tay nghề và tình thương.
Chiều xuống, khi ánh nắng cuối ngày hắt qua khung cửa phòng hồi tỉnh, một bé gái chừng bốn tuổi mở mắt. Đôi môi khép lại, tấm gạc trắng phủ lên vết mổ. Con bé sờ lên môi, rồi cười. Một nụ cười méo nhẹ nhưng rạng rỡ đến nao lòng. Người mẹ ngồi cạnh bật khóc, bàn tay run run chạm lên khuôn mặt con. Ở giây phút ấy, không cần ngôn từ nào nữa. Tất cả như lặng đi trước một nụ cười vừa được sinh ra lần thứ hai.
Một bác sĩ là thành viên ê-kíp phẫu thuật của Trung tâm Phẫu thuật Sọ mặt và Tạo hình, buộc lại khẩu trang, chỉnh đèn mổ. Giọng anh nhỏ nhưng dứt khoát: “Mỗi ca phẫu thuật như thế này, tôi coi là một hành trình trao gửi yêu thương và hi vọng cho các con”.
Bên cạnh anh, đồng nghiệp đang đặt dụng cụ, một điều dưỡng lau trán, tiếng máy thở rì rì đều đặn. Trên bàn mổ, bé trai 20 tháng tuổi đang ngủ yên sau liều gây mê. Môi trên của con khuyết một đường mảnh, kéo lệch khuôn miệng nhỏ. Khi dao mổ lướt trên làn da mỏng rồi vết khâu khép lại là lúc các bác sĩ đang mở ra một cánh cửa khác cho cuộc đời.
Bên ngoài hành lang những người mẹ chờ đợi. Có người lần tràng hạt, có người chỉ lặng im, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín. Mỗi khi cửa mở, một bác sĩ bước ra với nụ cười hiền, họ vội đứng bật dậy, nước mắt rưng rưng. Trong những giọt nước mắt ấy có bao nhiêu đêm mất ngủ, bao nhiêu lời cầu nguyện thầm lặng đã được đáp lại.
“Chúng tôi không chỉ phẫu thuật để khôi phục hình thể và chức năng mà còn để trả lại cho các con cơ hội được mỉm cười, được đến trường, được hòa nhập như bao đứa trẻ khác. Mỗi ca mổ thành công là một phép màu, được tạo nên bằng tình yêu thương và trách nhiệm”, PGS.TS Nguyễn Quang Đức - Giám đốc Trung tâm Phẫu thuật Sọ mặt và Tạo hình chia sẻ và nở nụ cười ấm áp.
Tôi nhìn cách ông cười, thấy ở đó không chỉ là sự hài lòng của người vừa hoàn thành xuất sắc công việc, mà hơn cả là tình cảm ấm áp của người cha dành cho những đứa trẻ không may mắn. Cuộc đời có những cuộc gặp gỡ mang lại không chỉ nụ cười cho con trẻ mà nó còn có thể tái sinh một phận người, để phía trước là những tháng ngày hạnh phúc, mãn nguyện bởi không còn mặc cảm.
Những người không có trong ảnh

Bác sĩ đang tìm lại nụ cười cho trẻ
Trong mỗi ca phẫu thuật, không chỉ có bàn tay của các bác sĩ tạo hình đang khâu vá lại khiếm khuyết, mà còn có một đội ngũ âm thầm khác - những bác sĩ, điều dưỡng của Khoa Gây mê Hồi sức. Họ không xuất hiện trong bức ảnh “trước - sau” ca mổ đầy cảm động, nhưng chính họ là người giữ cho từng nhịp thở, từng mạch máu nhỏ bé được bình an trong suốt cuộc hành trình trở về với nụ cười.
Ở đây, mỗi ca gây mê cho trẻ em là một thử thách đòi hỏi sự tinh tế đến từng chi tiết khi đặt đường truyền, gây mê nội khí quản, kiểm soát đường thở, hồi sức sau mổ… Tất cả được tiến hành nhanh gọn, chính xác, như những chuyển động ăn khớp trong bản nhạc không được phép sai nhịp.
Với bác sĩ Vũ Thị Hồng Ngọc, Khoa Gây mê hồi sức và các đồng nghiệp của mình, trong công việc đặc biệt này, hơn cả kĩ năng, là sự lắng nghe và thấu hiểu. Bệnh nhân là người lớn, nỗi lo trước ca mổ đến từ ý nghĩ về rủi ro, biến chứng hay cơn đau sau gây mê. Còn với trẻ nhỏ, nỗi sợ lại giản đơn hơn nhiều: sợ mũi kim, sợ tiếng máy lạ, sợ phải rời vòng tay cha mẹ.
Bởi vậy, trước khi những giọt thuốc mê lan tỏa, các bác sĩ gây mê thường cúi xuống, mỉm cười nói chuyện, nhẹ nhàng nắm tay hay xoa đầu đứa trẻ như một người mẹ dỗ dành con mình. Họ hiểu khi tâm lí trẻ được xoa dịu, ca phẫu thuật sẽ êm hơn, an toàn hơn và giấc ngủ gây mê cũng vì thế mà nhẹ nhõm hơn.
Không ít điều dưỡng trong khoa cũng là những người mẹ. Có lẽ chính sự đồng cảm ấy khiến họ luôn dành cho bệnh nhi ánh nhìn trìu mến và đôi tay thật dịu dàng. Mỗi nhịp tim được giữ vững trong phòng mổ, mỗi nụ cười rạng rỡ hiện lại trên khuôn mặt bé thơ… đều là phần thưởng quý giá, là lí do khiến họ tiếp tục gắn bó với công việc áp lực nhưng đong đầy yêu thương này.
Giữa ánh đèn phẫu thuật trắng sáng, những người làm gây mê hồi sức vẫn âm thầm đứng ở phía sau, không tìm kiếm vinh danh, chỉ mong mang đến sự an toàn tuyệt đối cho các con. Và khi ca mổ kết thúc, khi những bờ môi cong lên nụ cười đầu tiên sau bao tháng năm khép lại, có lẽ chẳng cần lời cảm ơn nào, bởi trong ánh mắt lấp lánh của những người khoác áo blouse ấy, hạnh phúc đã tự mình lên tiếng.
Trong những căn phòng mổ sáng đèn, nơi tiếng máy thở hòa cùng nhịp tim non nớt, người ta thấy hiện lên một điều vượt ra ngoài giới hạn của y học, đó là lòng nhân ái. Mỗi ca phẫu thuật không chỉ là can thiệp kĩ thuật để vá lành khiếm khuyết, mà là một hành trình nhân văn, nơi bàn tay người thầy thuốc lặng lẽ khâu lại cả niềm tin và hi vọng cho những phận đời bé nhỏ.
Giữa ánh sáng trắng lạnh của phòng mổ, vẫn có một thứ ánh sáng khác âm thầm lan tỏa. Và tôi tin đó là thứ ánh sáng mềm mại, ấm áp của tình người, soi rọi lên những khuôn mặt thơ ngây, để rồi nụ cười lại nở rộ như ánh bình minh sau cơn giông dài.
Nụ cười người khác ở trong tim mình
Mai này, khi những đứa trẻ khôn lớn, có thể chúng sẽ chẳng còn nhớ rõ khuôn mặt những người bác sĩ đã từng tỉ mỉ khâu vá lại nụ cười cho mình. Nhưng trong kí ức của cha mẹ và trong ánh sáng hồn nhiên nơi gương mặt những đứa con, vẫn còn đó dấu ấn của những con người đã lặng lẽ đi tìm hạnh phúc cho người khác bằng chính đôi tay của mình.
Và đâu đó, giữa khoảng lặng của bệnh viện, câu chuyện ấy vẫn âm thầm được kể - câu chuyện giản dị mà diệu kì về những con người dành cả đời để đi tìm một điều duy nhất: nụ cười của người khác. Trong hành trình đi gieo niềm vui ấy, họ đã vô tình đánh thức điều đẹp đẽ nhất trong chính tâm hồn mình…
Bên ngoài, đêm đã buông. Những chiếc áo blouse trắng chậm rãi bước ra khỏi khu nhà phẫu thuật, ánh đèn đường loang trên nền gạch. Họ mệt, nhưng bước chân vẫn vững vàng. Họ không nói nhiều, chỉ nhìn nhau, ánh mắt chan chứa niềm vui lặng lẽ.
Với họ, có lẽ không có phần thưởng nào lớn hơn việc được chứng kiến một khuôn mặt mới, một tương lai mới bắt đầu. Và họ hiểu rằng, ở đâu có nỗi đau, ở đó lòng nhân ái vẫn còn chỗ để nở hoa.
Trong phòng bệnh, người mẹ khẽ hát ru con ngủ. Tiếng ru ấm nồng, như cảm ơn một điều gì thiêng liêng lắm. Không phải ai cũng được thấy những phép màu diễn ra mỗi ngày trong bệnh viện. Phép màu không đến từ đũa thần, mà từ bàn tay con người biết yêu thương. Và đôi khi, chính những người gieo nụ cười ấy cũng không biết rằng họ đang làm nên điều lớn lao đến nhường nào.
Ngày mai, những cánh cửa phòng mổ lại mở ra, ánh đèn trắng lại rọi xuống làn da non nớt. Lại thêm những bàn tay kiên định cẩn trọng vá lành khiếm khuyết, lại thêm một nụ cười được sinh ra giữa ranh giới mong manh của nước mắt và hạnh phúc. Cứ thế, qua từng nhịp thở, từng mũi khâu, những người khoác áo blouse đang viết nên bản trường ca của lòng nhân ái - nơi y học chạm đến điều sâu thẳm nhất trong con người. Ấy là tình thương.
(Nguồn: tienphong.vn)
Related news
- Tổng Bí thư Tô Lâm thăm, tặng quà người dân bị ảnh hưởng do mưa lũ tại Huế
- Bộ Y tế cảnh báo nguy cơ 'dịch chồng dịch'
- Cơn lũ qua đi tình người còn mãi
- Ghép tạng tại Việt Nam: Từ 'người đi học' đến làm chủ kỹ thuật
- Hiến tiểu cầu, chạy xe không đồng và nấu ăn cho bệnh nhi mắc bệnh máu
- Đà Nẵng lập 5 Đội cơ động phản ứng nhanh phòng, chống dịch bệnh